Cả hai đều không hồi phục.

Ông Bảo cho rằng có nhiều nguyên nhân khiến số lượng sếu bị suy giảm, trong đó chủ yếu là do mất môi trường sống. Sinh cảnh rừng thanh long kép (rừng thanh long kép khô) là nơi lý tưởng cho sếu sinh sản trong mùa mưa (tháng 6 đến tháng 9), gần như đã bị phá hủy hoàn toàn ở Đông Bắc Campuchia và Tây Nguyên Việt Nam. Đồng thời, môi trường sống tự nhiên của các vùng đất ngập nước xung quanh Đồng bằng sông Cửu Long và Biên Hòa (Campuchia) đã bị biến đổi thành đất nông nghiệp và nuôi trồng thủy sản. Trồng nhiều lúa, thay đổi điều kiện thủy văn và sử dụng quá nhiều thuốc trừ sâu đã phá vỡ sự cân bằng của hệ sinh thái, dẫn đến sếu gần như không có cơ hội sống sót. Ngoài ra, việc quản lý, bảo vệ các khu bảo tồn và “trồng cây” không đầy đủ đã dẫn đến sự biến mất của sếu.

Ở Myanmar và các quốc gia khác, do dân số thưa thớt nên việc phát triển nông nghiệp ở đồng bằng sông Irrawaddy rơi vào bế tắc. Mức cao, mỗi năm chỉ sản xuất được một hoặc hai vụ. Sếu sống ở đó thân thiện, có thể làm tổ và sinh sản trên ruộng lúa nên việc bảo vệ tương đối dễ dàng.

Ở Thái Lan, sếu đã bị tuyệt chủng trong tự nhiên từ những năm 1980. Năm 2011, quốc gia này đã đưa ra kế hoạch thả cần trục. Cho đến nay, khoảng 100 người sống và có thể sinh sản trong tự nhiên. Đặc biệt việc nuôi và thả sếu, cũng như bất kỳ động vật, thực vật hoang dã nào, rất tốn kém và đòi hỏi nhiều quy trình, công đoạn.

Phó giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Đất ngập nước nói rằng việc bảo vệ đất nước đang ở giai đoạn mong manh, nhưng trung tâm bảo vệ có thể thay đổi cách tiếp cận của mình. Thực hiện tốt công tác quản lý hệ sinh thái để sếu được phục hồi. “Với loài sếu đã tuyệt chủng ngoài tự nhiên ở Việt Nam, việc học hỏi kinh nghiệm giải trí, tái sinh như ở Thái Lan là rất quan trọng”, ông Bảo nói. Red, nằm trong Khu bảo tồn Anlong Purim, Kampong Trach, Kampot (Campuchia), cách Shimoda (sông Kian) 30 km, năm 2015. Ảnh: Nguyễn Công Toại.

Hai năm trước, “sự cố trung thành” của chú trống kéo già kéo dài 20 năm, chúng bay về nhà và chết trên tàu điện Chim khiến nhiều người cho rằng đây là một dấu hiệu lạc quan. Bước đầu tiên, nhân viên của trung tâm dự kiến ​​chôn nó ở khu A4 để làm khu vực tiếp liệu chính cho việc vận chuyển trở lại. Sau đó, anh được sử dụng làm người mẫu và triển lãm tại sảnh chính của Trung tâm Xúc tiến Du lịch Xe điện, giúp mọi người có thêm cơ hội học hỏi.

Khi được hỏi về tương lai của sếu tàu điện, ông già Haniou cho biết ông không phải là nhà khoa học nên không chắc lắm nhưng chắc chắn rằng tình hình sẽ ngày càng tồi tệ hơn, ngoài ra các loài bản địa cũng bị thiệt hại nhiều hơn. – “Hy vọng năm đến mười năm nữa, con cháu sẽ thấy những con hạc này về với những chú hạc khác của mình mà không tăng thêm hiểu biết về những chú hạc này” – Hein chỉ tay vào bức tường bên trong cũ của ngôi nhà. Đó là nơi vợ ông tự tay thêu bức tranh gia đình chim hạc tung cánh.