AnhVân

– Bao lâu nữa mới có được cậu con trai thứ Nan? Trong tình hình phát triển văn học yếu kém hiện nay của Thành phố Hồ Chí Minh, đây là một vấn đề nan giải. Tuy nhiên, câu trả lời cho những thành tựu mà con trai ông Nan để lại là rất rõ ràng. Anh ấy đã ở miền Nam suốt cuộc đời.

Sơn Nam tên thật là PhạmMinh Tày. Anh sinh ra trong một ngôi nhà nhỏ ven kênh ở huyện U Minh Hạ, huyện An Biên, tỉnh Kiên Giang. Nhà chỉ cách bãi biển 4 km. Trong thời thơ ấu của Sơn Nam, chúng tôi nhìn vào rừng nho, cây cối … Trên bãi bồi ngập nước, có muỗi ở khắp nơi, bay ngày đêm, cây ăn trái và động vật. Đây là nơi gắn bó tình cảm của người Việt và người Khmer. Lớn lên trong bầu không khí huyền thoại ấy, và sau này trong tập đầu tiên của hồi ký cuộc đời mình, sau hàng chục năm sống ở Nangon, Sơn Nam đã thừa nhận nỗi nhớ của mình: “… khi chúng ta lớn lên Hơn nữa, tôi biết được rằng ấn tượng đầu tiên của tôi về cuộc sống khi tôi còn là một đứa trẻ đã khắc sâu hơn trong tâm trí tôi, không thể giải thích được, ẩn và hiện ”(“ Hồi ức của Son ”tập 1).

Nhà văn Sun Nan. Ảnh: “Dấu Ấn 300 Năm” do NXB Trẻ ấn hành.

Phạm Minh Tây là tình yêu quê hương sâu nặng, khi bước chân vào nghề viết văn, ông đã lấy bút hiệu của người con là Sơn Nam để gợi nhớ về nơi chôn nhau cắt rốn và mảnh đất phương Nam. Trong gần 60 năm cầm bút của ông, tất cả những trang viết từ truyện ngắn đến trích đoạn, tiểu luận, hồi ký… đều là những “trang sử” về tâm lý, tính cách và đặc điểm tính cách của người miền Nam.

Sơn Nam có nhiều “fan”. Cách đây nhiều năm, nhà văn Lân Lan vì ngưỡng mộ anh đã lập một trang web nhỏ về Sơn Nam như một góc nhỏ sưu tầm những bài viết về anh, để những người thích đọc tác phẩm văn học của anh có thể ghé thăm và chia sẻ. Và cung cấp cho người lạ. Nhà thơ Lê Minh Quốc đã từng sưu tầm và lưu giữ nhiều tư liệu cổ về S&S.# 417; Nam. Nhiều sinh viên, nhà nghiên cứu, độc giả trẻ… đến đây để tìm hiểu từ cuốn “Từ điển cuộc sống” thú vị.

Tuy nhiên, phải thừa nhận một điều, đó là tất cả những trang viết của Sơn Nan đều không có “fan”, nhiều bạn trẻ cũng thú nhận với người viết rằng đôi khi Sơn Nan đọc rất khó, lối viết rất dài, có Những câu chuyện và câu chuyện đôi khi có thể gây ra cảm giác lang thang và khó tập trung, đặc biệt là đối với độc giả @ -era, những người đã quen với “tốc độ”, nhanh và gọn. Tuy nhiên, đối với hầu hết các bạn trẻ đã bị rách quần hồi cấp ba, và Vài bản tin về khí thế hào hùng tái chiếm miền Nam Tổ chức đất đai in trong sách giáo khoa ngữ văn thôi cũng đủ sôi nổi rồi. Sun Nan’s name. Vì khó quên nỗi sợ hãi khi đọc từng chữ trong “Bắt cá sấu rừng U Minh Hạ” Cảm giác của —— Tâm hồn ở đâu? Tâm hồn tôi! Tránh xa cây, xa cành, cuối bãi, cuối bãi – San Nam dường như chưa bao giờ chệch khỏi “quỹ đạo” mà anh vạch ra cho sáng tác: viết về nhà trên đất Trong hồi ký của ông, từ “Từ U Minh đến Cần T”, ở chiến khu, hai mươi năm ở trung tâm thành phố, và trong cuốn cuối cùng “Bình An”, ông không nói nhiều. Ngay cả trước năm 1975 Khi bị tù đày, tra tấn vì hoạt động cách mạng, ông chỉ nhẹ nhàng chuồn đi – Người đọc chỉ thấy qua những trang hồi ký này rằng một người nên im lặng, quan sát, quan sát và nói thật khẽ. Giang), Cần Thơ, Sài Gòn… Đất trong trang viết qua những tâm tư, tình cảm của một con người ham học hỏi, tìm tòi, muốn truyền lại tình yêu đất cho thế hệ sau, về đất. -Trong một bài phỏng vấn, nhà văn già tỏ vẻ trầm ngâm, rồi nói: “Tư Én viết hay, nhưng không chuyên sâu. Tôi nghĩ về bất kỳ cây nào. Bút nào muốn viết hay, viết sâuPhải hiểu rõ về địa lý, lịch sử, văn hóa của đất nước mình đang sống. “Đây có thể là sự cống hiến của anh cho thế hệ sau.

Nhà thơ Lê Minh Quốc chia sẻ cảm xúc với eVan.vnexpress.net sau khi tác giả Sơn Nam ra đi:

” Đóng góp của Sơn Nam tương tự như Quách Tấn Những đóng góp cho Bình Định, như Nguyễn Văn Xuân, Quảng Nam, như Toàn Anh, Bắc Ninh, như Nguyễn Văn Uẩn, Nguyễn Vinh Phúc và Hà Nội …- Họ đều là những nhà văn hóa, đầy tâm huyết và Khả năng nghiên cứu. , Sáng tác âm nhạc trên mảnh đất nơi họ đã sinh sống, chăm sóc và sinh sống …- Sơn Nam (phải) và Ruan Vạn Xuân nghiên cứu (tôn thờ) tấm bia của dòng họ Ruan Hu Canh ở Dean, Quảng Nam. Ảnh: Từ cuốn sách “300 Năm In”.

Sun Nan, Wu Hongsen, Pi Fan … Bằng tài năng và trí tuệ của mình, họ đã nỗ lực hết mình để mang “hương sắc” từ phương Nam đến với người Việt đến từng trang đọc. Chính những đóng góp quý báu đó đã giúp người đọc hiểu rõ hơn về lối sống-một nét văn hóa mà không phải nhà văn nào cũng tạo dựng được, đó là “văn minh miệt vườn”. Nan Nan đã qua đời gây tổn thất lớn cho nền văn học. Một thiếu sót rất đáng tiếc nữa là không một thanh niên nào được thừa hưởng những công việc lâu dài và tâm huyết mà mình đã làm trong suốt cuộc đời.

Đôi khi tôi hỏi Nan con trai tôi: “Tại sao con cứ viết truyện về Kamao? Khi con sống ở vùng tạm chiếm?”, Nan Nan trả lời rằng nó sống ở thành phố Lachija ở Kiến Giang, đi Mình ở Sài Gòn, không biết ăn chơi ở đâu. Tốt nhất là viết về một vùng đất mà bạn đã biết, mặc dù ở đây ít người biết được ý chí, lòng dũng cảm và phẩm chất của người miền Nam.

Đọc những câu chuyện hay đoạn trích của ông, ai cũng thấy được sự gắn bó, yêu nước của ông. Em thích nhất là tập truyện ngắn của Hương rừng Cà Mau và tập văn học “Gốc, đá và sao”. Số tiền tiêu tán trên được anh viết khi báo chí miền Nam bị đàn ápKhông khí ngột ngạt nhưng ngòi bút của ông luôn biết cách “lách” viết về những con vật vui tươi nhưng lại truyền tải được nhiều thông tin về tình, cảnh, thời.

Do có thói quen và sở thích sưu tầm nên tôi có một chút kỷ niệm vui về sách và tài liệu cũ. Cách đây vài năm, khi bước vào một tiệm sách cũ, tôi thấy có nhiều tạp chí “Hương Quê”, từng xuất bản ở miền Nam trước 1975. Trong nhiều tạp chí như vậy, bản tin Sơn Nam được in. Những câu chuyện này vẫn chưa được sắp xếp trong bản phát hành của cuốn sách này. Nhân biết việc NXB Trẻ kêu gọi độc giả đóng góp bản thảo Sơn Nam bị thất lạc. Tôi đã mang thông tin đến nhà xuất bản. Có một cuốn sách khác là “Hương rừng Camo” dành cho bạn đọc.