Hà Linh

– Nhà thơ Ngô Cao. Nhiếp ảnh: cinet.

Trong sự nghiệp sáng tác của mình, Ngô Cao nổi tiếng với bài thơ Núi Đôi (1955). Dựa trên một câu chuyện có thật, bài thơ này là một tác phẩm tự sự về sự mất mát và hy sinh của tình yêu trong thời chiến. Bộ đôi vô cùng xúc động trước những cảm xúc trong sáng, cao thượng và đau đớn nhưng không hề chán nản.

Ngoài thơ, Ngô Cao còn viết truyện ngắn và tiểu thuyết, các tác phẩm chính là: “Người bị bắt” (tiểu thuyết) -1957); Người cùng làng (tiểu thuyết-1960), từ Chiến trường (truyện ngắn-1966), Tôt ngày nay (tập thơ-1963), Đèo Trúc (tập thơ-1973)… đất nước này và tình yêu của những người đẹp trong chiến tranh.Năm 2001, anh đoạt giải văn toàn quốc Giải thưởng nghệ thuật.

Tang lễ nhà thơ Ngô Cao sẽ được tổ chức tại Nghĩa trang Thanh Tước (Vĩnh Phúc) vào ngày 8/12. — Đôi trai gái miền sơn cước (trích)

Bảy năm trước em mười bảy tuổi mới hai mươi tuổi em nhỏ nhất thôn Đoài Đông Xứ lúa hai cánh đồng. sườn đồi. Ngôi làng được gọi là Tushan. Tôi vẫn nói đùa với bạn rằng: Sao bạn thông minh thế? Đôi bạn trên núi đứng song song! Cuối mùa này, lòng chợt nghĩ coi địch bên lối đi đốt đền đỏ Thân cau mới hé, đã hẹn mà chẳng mong có nhau. Đồng chí mất tích, tôi gọi anh: một trong hàng nghìn trái tim. Tôi đi mãi với những vì sao trên mũ. Những ngôi sao sáng dẫn bạn về phía trước. Bạn sẽ là bông hoa trên đỉnh núi. Luôn có những cánh hoa thơm ngát bốn mùa.