Hoànghhhhhhh
– đi theo bà một hồi, nghe bà La Fontaine kể chuyện ngụ ngôn của bà nội kể chuyện cổ Grimm, tôi rất muốn chào. Trên ghế, cô thả người thiếu nữ rạng rỡ, chạy nhảy, nô đùa và trò chuyện cùng tôi. Tôi đoán:
– Thưa ông, ông đã dạy nó chưa?
– Không, tôi chỉ học được một chút thôi .—— Nhưng bây giờ bạn vẫn đang đi học phải không?
– Nghỉ ngơi lâu. Chỉ nhận hợp đồng đưa trẻ làm quen với môi trường.
– Nhưng cô ấy đọc rất nhiều và ghi nhớ rất nhiều câu chuyện!
– Vâng … tốt, bạn phải biết cách chơi với chúng. Từ nhỏ đến giờ, hầu hết các câu chuyện đều do mẹ tôi sai khiến … Đột nhiên, mẹ nhìn tôi thật kỹ:
– Hình như con cũng thích trẻ con? Bạn là một nhà văn?
– Thưa bà, tôi cảm thấy mình là một nhà văn. Tôi thích văn học Pháp từ khi còn đi học.
– Vậy bạn có biết bức tượng Anatole France trong vườn không?
– Thưa bà, chưa …—— Tôi muốn cho bà xem bức tượng của nhà văn này. Cho dù đó là góc bên phải hay bên trái. Chỉ cần nhìn vào tất cả những người nổi tiếng khác. Tôi gặp một người giữ vườn đang đi ngang qua và tôi hỏi:
– Bạn muốn trưng bày bức tượng Anatole của Pháp ở đâu?
– Không xa, ở bên phải. – Bà François và tôi đi về phía trước. Hóa ra đó là bức tượng của Mandost France, cựu thủ tướng của Pháp.
Chúng ta đang trở lại lịch sử.
– Vậy … Các bạn có nhớ bài hát “Back to School” không (Back — Vâng, vâng … Em nhớ một bài hát hay.
J đọc đoạn thơ mở đầu. Cô Đến được đoạn đường thiên nhiên tuyệt đẹp, cô ấy đọc to bằng giọng: Tôi đã thấy gì khi đi dạo trong vườn … Sau đó cô ấy đứng dậy, nhảy múa, nhạc nhảy từ phía sau tôi … Tung tăng như chim sẻ … Từ đó lũ trẻ chạy quanh cô, nắm tay từng đứa một, đứa thì giục:
– Bà ơi, bà hãy hát nữa đi! … Con là chim sẻ!
** * — 5. Trước khi gặp gỡ một số bạn bè chuyên nghiệp nổi tiếng, tôi định tìm hiểu trước thị hiếu của một số nhà văn nghiệp dư trẻ, trong phòng đọc của thư viện, trên ghế dài, trong công viên, trước cửa hiệu sách, trong một vài Trong câu lạc bộ, nhiều người đã trả lời câu hỏi của tôi. Trong ba người tôi gặp hôm nay, có ba quan điểm chính trị nổi bật.
Lauren A. (Lauren A.), trước đây là thành viên của Câu lạc bộ Thơ. Anh thở dài, Cho biết anh đã từ bỏ hoạt động thơ, đối với anh không còn thích nghe thơ, nhạc, càng ngày càng chán nói đến thơ, anh nói:
– Năm ngoái tôi thường đi chợ thơ, nhưng tập thơ thì đầy Đó là cát bụi. Toàn bộ tuyển tập thơ từ cổ điển đến lãng mạn chất đầy nhà, không ai đụng đến nữa, đây là thơ chợ!
Người thứ hai, Danielle, là một nhà văn viết truyện ngắn Cô giáo dạy văn Cô không phủ nhận những tác phẩm thơ đương đại, cô lo thiếu những bài phê bình hay để bạn đọc lựa chọn, giúp người viết, cô thành thật kể kinh nghiệm bản thân:
– Năm sau bắt tay vào viết truyện. Khi đưa nó cho một nhà phê bình nổi tiếng đọc, ông ấy nói: “Nếu bạn chỉ muốn đọc toàn bộ nội dung, hoặc đọc lại Bách khoa toàn thư, bạn sẽ tránh được nhiều sai sót.” Năm ngoái, tôi đã đề nghị ông ấy xuất bản một số bài thơ. Chỉ vài ngày sau, tôi nhận được phản hồi của anh ấy – “Rất tiếc, tôi không phải là người viết và không thể hiểu được những bài thơ hiếm hoi của bạn.” Rút kinh nghiệm, đầu năm sau, sau thời gian đọc thêm, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, Tôi đã viết một truyện ngắn và xin bình luận. Bạn có biết rằng lần này nhà phê bình yêu thích của tôi nói: “Bạn đọc quá nhiều, nên tác động rất rõ ràng. Maupassant. Nếu bạn quên nó sau khi đọc nó, bạn phải Viết hay hơn! ”- Đối với người thứ ba, Emmanuel, kỹ sư trẻ bỏ tiền in ba cuốn sách thì lại khác, anh cho rằng mình không cần ai đọc, cũng không cần thứ gì không cần thiết. Lập luận của anh ấy! Theo anh ấy, khi tôi viết bài, tôi chỉ viết dựa trên quan điểm của riêng mình: “Chúng ta nên nghĩ gì!” Anh ấy có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi, anh ấy có vẻ nghĩ rằng anh ấy đã làm quá nhiều nên anh ấy dừng lại. Sau một thời gian, bản thân anh cũng trở nên buồn cười:
– Nói thật, tôi thừa nhận rằng có mấy đứa con trai bằng tuổi tôi thích văn chương và “nổi tiếng” về lý luận! Một người chỉ vì một cuốn sách Chàng trai mộng du có cuốn sách gối đầu giường là cuốn “Hiện thực vô hạn.” Cũng có chàng trai thất nghiệp đọc từ đầu “Vô cực”. Bạn phải Biết hai kiệt tác này là của ai …
***
6. Giáo viên của tôi đã giới thiệu tôi với Janet, một sinh viên năm ba của Đại học Sorbonne, người thực sự là một nhà văn trẻ tài năng. Nhìn lại.
Vào ngày đầu tiên của chuyến thăm, tôi đã thấy nhiều tác phẩm của Molière, Bernard Shaw và Azit Naken trong phòng của anh ấy.Ồ, theo một ý nghĩa thú vị, Janet trả lời với một nụ cười:
– Vâng, tôi thực sự thích tinh thần của một nhà văn bậc thầy …—— Cô ấy mời tôi đến quán cà phê ở tầng dưới, Đó thường là nơi mà các bạn cùng lớp gặp gỡ .—— Đồng nghiệp của tôi nói với tôi rằng bản thảo của bạn rất hay …—— Không có gì! -Janet rất khiêm tốn.-Thầy tôi động viên tôi. Bạn tôi cũng thúc giục tôi gửi nó cho một tạp chí nào đó … nhưng tôi chỉ đang tập viết bút, và tôi không dám nghĩ mình là một nhà văn như những phụ nữ ở các cửa hàng khác – cô ấy chỉ vào một cửa hàng nói “Bà hiền” (Người phụ nữ khôn ngoan) qua đường.
Hôm đó, tôi đã mượn một số bản thảo từ Janet và mang chúng trở lại. “Sau khi đọc bài báo này, tôi càng tò mò hơn về sự khiêm tốn của một nhà văn trẻ đầy hài hước. Trong câu chuyện đầu tiên, cô ấy mô tả một giáo sư hợm hĩnh dám làm gương trong quá trình học ngữ pháp.” “Beautiful” (Tôi đẹp) Cả lớp hỏi học sinh chia động từ ở giai đoạn nào? (Thì). Một em nhanh chóng đứng lên và trả lời dứt khoát: – Thưa bà, thì quá khứ! (Thì quá khứ). Trong câu chuyện này, cô kể câu chuyện về một người chồng ly thân, vuốt ve một “con thỏ” … Câu chuyện thứ ba mô tả một doanh nhân ngọt ngào và tham lam, mất khả năng lãnh đạo và giành được … những tình tiết hài hước như thế này là cần thiết .– – Hôm nay tôi về nhà và đưa ba bản thảo, tôi hỏi:
– Truyện này rất độc đáo và thú vị, sao không đi thi? -Janet mời tôi vào quán uống trà đen và xem trò chuyện.- –Tôi nói tập bút là để giải trí chứ không phải ước mơ trở thành nhà văn … Rồi cô chỉ tay về phía “nhà thông thái” bên kia đường và cho tôi biết là tôi ngồi đây, à cô ấp ủ vận động cho ông bà cô chú. Thêm chi tiết thú vị. Cần phải trả giá. Kết luận của cô ấy là:
– Nếu Molière vẫn còn hiện đại, anh ấy sẽ tự do nhảy múa .—— Đột nhiên, Janet đặt cốc xuống, cười với tôi và hỏi Tôi:
-… anh thích thế thì dẫn em đi nếm cà phê ở đó được không?
Linh bảo trước khuôn mặt non nớt hài hước này nhất định phải tìm ra đáp án thích hợp: — –Cảm ơn! Vào “Nữ nhân thông thái” không quan trọng, nhưng là xứng đáng. Ta đến đó để sư phụ không nghĩ ta là “kẻ ngu ngốc”! (Người ngu ngốc) .—— Phần một — -Tiếp tục