Lê Minh Quốc
– Bây giờ tôi đọc tiếp bài trên, đoạn về trồng cây dâu tằm và chăn nuôi dâu tằm rất nổi tiếng ở Quảng Châu. Nhân đây, tôi nghĩ cũng nên nhắc lại rằng từ năm 1715 đến năm 1615, chúa Nguyễn Phúc Lâm đã đặt quan hệ với Thôn nữ Đoàn Thị Ngọc Phi ở làng Diên (huyện Diên Phước). Hai người sống hạnh phúc tại Thanh Chiêm điện. Sau này, người dân Quảng Nam tôn bà Ngọc Phi là Bà Chúa Tam Tạng vì có công lớn trong việc khuyến khích trồng dâu nuôi tằm. Vùng đất này nổi tiếng với các sản phẩm tơ lụa không thua gì các sản phẩm của nước ngoài, một phần là do điều kiện chính trị tốt. Hiện nay, lăng của ông có tên là Lăng Vĩnh Điện, tọa lạc tại Gò Cốc, thôn Chiêm Sơn, xã Duy Trinh (Duy Xuyên), được UBND tỉnh Quảng Nam công nhận là di tích lịch sử văn hóa. Hàng năm cứ đến ngày 14/3 âm lịch, nhân dân và các dân tộc trong vùng thường tổ chức lễ hội thành tựu.
Trong hồi ký năm 1621, Cristophoro Borri đã chỉ ra: “Hiện tại, mọi thứ thuộc về cuộc sống thường nhật, và đất đai phiền phức cũng đầy rẫy: Trước hết, quần áo của họ có quá nhiều lụa. Đối với người lao động và người nghèo, họ sử dụng nó hàng ngày; tôi rất vui khi thấy những người đàn ông và phụ nữ cầm trên tay những viên sỏi, vôi và những thứ tương tự mà không quan tâm đến vẻ đẹp của trang phục. Không có gì ngạc nhiên khi biết rằng có những quả dâu họ đang hái lá Giun thì cho tằm ăn Tằm mọc trên một vùng đất rộng lớn như gai quanh ta (Ý chẳng hạn) và lớn rất nhanh, vì vậy vài tháng sau tằm được nuôi công khai, đồng thời thả ra số lượng và số lượng chăn tơ. Tất cả chúng đều được biến thành những cái kén nhỏ, để người Cochin có đủ dùng cho riêng mình, và chúng được bán cho Nhật Bản, đầu tiên là gửi sang Lào và sau đó đến Tây Tạng. Nhưng lụa bền hơn của người Trung Quốc. ”
Hiện nay, thương hiệu “Tơ lụa Quảng Nam” vẫn chiếm vị trí quan trọng trên thị trường.# 7897; Phải tự hào rằng ở quảng trường Bảy Hiền (quận Tân Bình), Sài Gòn, người ta biết ngay đây là làng dệt của người Quảng Nam, và nơi đây vẫn còn lưu giữ nhiều thổ ngữ gốc của thổ địa. Làng dệt bảy mặt này nổi tiếng không kém gì Chợ Lớn – tập trung nhiều người Hoa nhất Sài Gòn. Ai chê “không liên quan” thì phải chịu! Nếu tôi tự hào về quê hương của mình, nếu tôi không nói rằng nó không thể giải quyết được, làm sao tôi có thể trở thành? Có thể nói, những người thợ dệt ở Quảng Nam đã đóng vai trò quan trọng trong việc chế tạo ra loại vải Xi ta nổi tiếng một thời. Trong chiến tranh với Pháp, loại vải này được chọn làm quần áo và chăn của quân đội. Không chỉ vậy, quân và dân Quảng Nam còn may bộ quân phục bằng vải này để tưởng nhớ Chủ tịch Hồ Chí Minh – hiện nó vẫn được trưng bày trong bảo tàng quân đội. Sở dĩ có tên gọi là vải Xi ta bởi độ bền, mịn, mượt và nhanh khô của vải không thua kém gì vải Societe Generale của Pháp (SITA) sản xuất tại Việt Nam. Mọi người đang nhìn vào trại Tây An. Danh dự nghề nghiệp có được nhờ các loại vải Guangcloth có liên quan đến tên của một phụ nữ ở thành phố Quảng An.
Bà tên Tằng Thị Khương (1906-1965), quê ở La Thọ (Điện Bàn), dân gian gọi bà Tân – tên chồng bà. Sinh ra ở vùng quê có truyền thống dệt vải sau khi lập gia đình, chị theo chồng vào Đà Nẵng làm ăn. Cuối năm 1946, khi giặc Pháp đánh chiếm Đà Nẵng, bà chạy về quê, rồi vào Tam Kỳ sinh sống bằng nghề làm bánh tráng. Khi đó, bà Tan đã dùng chính sách “tự cung tự cấp” của chính phủ để phục vụ Kháng chiến và nối lại công việc ban đầu, đồng thời kêu gọi công nhân Anfu thành phố Anji và những người lân cận bỏ vốn vào sản xuất. Cô cũng có một ý tưởng, sau khi nâng cấp bàn xoay lên 20-30 đôi thì chỉ còn 5-6 đôi bàn xoay. Sau đó, bằng cách quay tay, cô đã cải tiến bàn đạp để tăng năng suất. Trong thời gian này chồng cô và nhiềuHọ đi nhiều nơi trong tỉnh, đến Quảng Nghĩa tìm giống tốt, đặt mua bông kéo sợi … vang danh khắp cả nước. Công ty Vietnam Tong-để tạo kinh phí cho Tỉnh ủy Quảng Nam-Đà Nẵng đặt hàng xưởng dệt nhuộm tro bằng than củi và may quân phục. Không dừng lại ở đó, để kháng chiến chống Nhật, bà và Công ty Yuetang đã mời những người thợ giỏi truyền nghề thủ công của mình cho công nhân các tỉnh phía Nam. Hình ảnh người thợ dệt chất phác, kiên nhẫn, lành nghề lặng lẽ góp phần vào phong trào kháng chiến là niềm tự hào của người dân xứ Quảng. Khó thì tuy hẹp nhưng mình mịn lắm, tơ gà béo ngậy, vải Hadong mịn và mượt hơn, men hơn, gỗ ngon hơn-ở đây ta có thể hiểu là “giỏi” là dệt, còn “lành” là một Chuyện gì đang xảy ra vậy; “Smooth Pursuit” rất suôn sẻ, vì vậy nó thật tệ. Đọc câu “Lụa gà béo, vải Hadong” đừng hiểu lầm Đa Minh Hà Đông miền bắc vì “Tôi Hà Đông Sĩ Mến”. Thưa, Hà Đông nay là Tam Kỳ, năm 1906 đổi tên. Chúng ta biết rằng “hẹp” là hơi hẹp; “trượt” là rất trơn … Tiếng nói của Quảng Nam đã tạo nên một bản sắc rất riêng với những nét riêng …– – (Từ NXB Đà Nẵng “Người Quảng Nam “) -Phần 1, Phần 2 sẽ tiếp tục …