Người con trai này – tại sao bạn lại đặt tên cuốn sách cuối cùng là “Nhà văn đồng quê”?
– Lúc đầu, tôi định đặt tên cho dòng sông Là sông vẫn trôi, nhưng đã có người góp phần tạo nên. Điều này nghe giống như thơ. Nhưng những bài thơ ngày nay khó bán nên tôi đã đổi tên.
– Trong “Country Writer”, anh đã gợi lại kỷ niệm của nhiều người bạn, như nhạc sĩ Cui En Song Song, nhà văn Ruan Ruan, Ruan Dingshou, đạo diễn Hun Sen, nhà thơ Thu Bồn, Lê Giang … nhưng anh vẫn Nhiều kỷ niệm của người khác không được nhắc đến, tại sao?
– Tôi sẽ viết nhiều cuốn sách như thế này hơn, về những người đi chơi với tôi, về những người tôi nhớ. Hãy ghi lại và ghi nhớ, đừng so sánh anh ta với con người.
Quả thật, trong cuốn sách mới phát hành gần đây, tôi vẫn còn nhớ những kỷ niệm của nhiều người. Ví dụ, Pei Jiang. Tôi nói, nếu không có những bài thơ của Pei Jiang, sẽ giống như một ngày không có hoàng hôn. Lúc đó, khi còn là tổng thư ký Hội Văn học Nghệ thuật, tôi đã từng đến với Trịnh Công Sơn. Sau đó, tôi tìm đến đường Bùi Giáng, đuổi theo, tự xưng là “vua”, “một lũ tiền”.
Tôi cũng ở cùng Đoàn Giỏi vì tôi và anh ấy đã cùng nhau ở ký túc xá ở Hà Nội một thời gian. Tôi nhớ có lần anh ấy đã ký hợp đồng viết tác phẩm Đất rừng Phương Nam, nhưng đến ngày giao hàng, anh ấy chưa làm xong nên đã treo tranh. Lời đề nghị khiến tôi cảm thấy sợ hãi: “Một thì hoàn tục. Hai là tự tử”. Điều kỳ lạ là khi Đoàn Giỏi bắt đầu viết văn, thắp hương cho sự nghiệp cầm bút của mình, có chuyện gì không. Lời nhận xét về công việc của mình có làm anh ấy nhớ không?
– Có lần tôi đưa tiểu thuyết “Đất lửa” cho nhạc sĩ Văn Cao (Văn Cao) làm bìa. Tào Tháo đọc xong nhận xét: “Bạn viết hay quá!” .—— Nhà văn Ruan Guangsheng. Ảnh: Anh Vân .
– Trong số rất nhiều cuốn sách của bạn, bạn thích nhất cuốn nào?
– Tiểu thuyết Đất nước Lửa. Đây là cuốn sách của cả cuộc đờiOh. Ở cô ấy, tôi tâm sự với nhiều vai diễn và mang cái hồn của thế kỷ XX. Tôi có một tin vui, bây giờ có một người ở huyện Phúc An đang làm một luận văn, trông giống như một luận văn thạc sĩ, về cuốn “Lửa của lòng đất” của tôi, anh ấy rất thích cuốn tiểu thuyết này. Có một số điều tôi không thích và được nhiều người tán thưởng. Và tôi rất thích nó, ít người biết. Cũng giống như truyện mình thích là chiếc lược ngà, xem tin khác ở đâu mà mọi người thích lắm.
– Nhắc đến làng của bạn, bạn nhớ điều gì nhất?
Quê tôi ở thị trấn huyện Zhuomoyi, tỉnh An Giang. Hồi nhỏ nhà tan cửa nát, bán thuốc lá một thời gian rồi nên giờ đi cửa hàng nào cũng thấy trẻ con bán thuốc lá mà tôi thích lắm, nhớ lại hồi nhỏ tôi mua cả chục cây thuốc cho chúng. – Thật thú vị, khi đó, trường làng đã thực hiện một chiến dịch bắt học sinh phải dán đuôi chuột lại cho cô giáo chấm. Tôi sợ chuột nên không thể có đuôi chuột. Một cô gái tên “Chi” đã cho tôi cái đuôi của một con chuột. Bây giờ cô ấy là cô giáo Zhi, và mỗi lần tôi về quê hương của tôi, bạn bè của tôi sẽ cười.
— Cha tôi không biết rằng ngày xưa tôi viết văn. Khi biết tôi có việc trên đài, một người cô của tôi đã tìm kiếm vô số tin đồn trên kênh, báo cho bố tôi biết tin vui. Dong Guang, con trai bạn từng nói rằng nó chưa bao giờ đạt điểm 5 môn văn ở trường. Bạn nghĩ sao?
– (cười) Cũng giống như tôi. Tôi chưa bao giờ giỏi văn. Tôi nhớ có lần Kuang Deng học lớp 5, đây là lần duy nhất cậu ấy được 19 điểm (hệ 20 điểm) môn văn, chủ đề là: “Bạn cảm thấy thế nào về tác phẩm của tác giả Ruan Guangshang”. Chính vì vậy, anh đã “đụng tủ”. -Dong không phải là người có tài văn chương nhưng rất thông minh, có cá tính, thích đọc, thích đọc .—— Nhiều tác phẩmPhim của ông đã được chuyển thể, nhưng cho đến nay, đạo diễn Viên Quảng Đông mới chỉ chuyển thể một phim là Kim Kê. Bạn nghĩ con trai mình sẽ nhận được nguồn cảm hứng nào trong tương lai?
– Còn tùy, tôi không biết trước. Khi anh ấy làm phim “Con gà trống”, tôi nghĩ anh ấy có ý tưởng hay cho những gì tôi viết. Con gà trống là một câu chuyện bất ổn trong chiến tranh, bởi vì người điều khiển có thể cõng con quạ mà không có quyền yêu thương, và con gà trống có thể đập tan mái nhà mà không có quyền hỗ trợ.
Hình ảnh khó hiển thị trong rạp chiếu phim. Khi con tôi quay lưng bỏ đi, tôi đi theo. Thấy nữ diễn viên đóng vai trong nhà, chuẩn bị ủi đồ, quấn khăn trùm đầu, tôi nói hết – Tôi đang làm phim chiến tranh nghiêm túc. Trong chiến tranh, rất nhiều chuyện rất kỳ lạ đã xảy ra. Cũng như ngày trước, binh lính từ bắc chí nam không biết chữ “bơi” thì cũng là chữ “bơi”. Khi người chỉ huy nói anh ta đang qua sông, anh ta nghĩ rằng anh ta đang vượt sông và có người chết đuối. Sau đó, toàn bộ lực lượng phải mất 4 giờ đồng hồ mới qua được cầu Khỉ. Hoặc, ngay cả khi một cuộc trinh sát rất cẩn thận được thực hiện, và quân tưởng đang đi trong im lặng, họ sẽ vượt qua, quên rằng hàng ngàn con vịt đã ngủ trên cánh đồng rộng lớn và nghe thấy tiếng xác của ông. Sau đó địch bắn đại bác.
Có nhiều câu chuyện hay, nhưng đạo diễn trẻ bây giờ ngại làm phim chiến tranh vì thiếu kinh phí. Do đó, bây giờ tôi có thể xem nhiều phim chiến tranh và các tòa nhà của người dân cũng rất nghèo nàn.
– Đời sống và kinh nghiệm của hắn rất phong phú, tại sao không nghe nói sẽ cho hắn viết hồi ức?
– Tôi sẽ không bao giờ viết hồi ký. Tôi thích đọc hồi ký của người khác. Nhưng khi đọc hồi ký, có một điều lạ, cuốn nào cũng nói về những điều hay, nhưng không biết cuốn nào sẽ hay. Tôi là một người biết điều gì đó, vì vậy tôi viết nó ra, nhưng tôi nghĩ rằng tôi không đủ tư cách cũng như không đủ tiêu chuẩn # 7875; Tôi chưa viết một cuốn sách nào trong đời.
Người con trai đó đang ghi âm