Lưu Quang Minh
Mỗi lần nhìn thấy hắn buổi chiều, trán hơi hơi nhăn lại, hai con ngươi cũng hơi xếch lên, tựa hồ biết mình sẽ trở thành “thiếu gia”.
Mọi người đều nói cậu bé, nhưng tôi không biết cậu ấy lấy triết lý này từ đâu. Chắc hẳn cô ấy đã phải ngạc nhiên vài lần. Anh ấy nói: “Mẹ sẽ không kiếm được tiền nữa!” Mẹ hỏi, “Tại sao? Mẹ không kiếm tiền để nuôi con và mẹ! Nó lắc đầu nguầy nguậy,“ Không, mẹ ạ. Tiền không nhất thiết mua được hạnh phúc. “Tôi đã lớn với cảm xúc và đã biết hạnh phúc – khái niệm trừu tượng của nhiều người cao tuổi vẫn chưa được định nghĩa đầy đủ, nhưng bà mẹ mười tuổi đáp lại khi trả lời hạnh phúc của mẹ mình:” Có nghĩa là bạn cười mà không bị ép buộc. “
Chúa ơi. Cười mà không có sức mạnh. Đúng, anh ấy nói. Nhiều người đã cười, nhưng không muốn. Cũng giống như bố, mẹ cố cười. Cười. Anh ấy không. Không có ba chữ viết hoa. Vì vậy Tôi có ba. Nghe thấy má bên trong, người đàn ông dời má ra xa. Mẹ cố mỉm cười nhưng mẹ phát hiện ra … Mẹ lái xe đến trường. Ngồi sau lưng, anh đang nghĩ, Đột nhiên hét lên: “Này, một người béo sẽ kiếm được nhiều tiền cho bạn! “Mẹ cười:” Sao vậy. ” Chà, khi bạn chỉ nói rằng bạn có tiền, bạn sẽ không hạnh phúc. “Anh ta lắc đầu (một lần nữa):” Mẹ không hiểu gì cả. Bạn kiếm được nhiều tiền, nghĩa là bạn giỏi. . Một đứa trẻ ngoan sẽ không lãng phí việc chăm sóc con cái. Sau đó, bạn sẽ hạnh phúc! “.—— Ừ, được rồi. Tôi muốn cô ấy là một con người cả đời. Không hạnh phúc thì có nghĩa là gì!” .—— Anh hiếm khi hỏi mẹ khi chuyện bắt đầu. Mẹ anh ấy chỉ nói với anh ấy rằng anh ấy sẽ nghỉ làm, và ngày hôm sau, anh ấy sẽ đưa cô ấy và các con của cô ấy lên thị trấn. Nơi này rất đẹp, còn lớn hơn cả ngôi nhà hai đứa trẻ ở. Anh nghe xong không nói gì. Có đúng là anh ấy đã “lớn tuổi” hơn không?
Giáo viên làm bài tập bằng đất sét cho anh ta. Nó về chơi cả ngày, mồ hôi nhễ nhại. Mẹ nói dốiThức dậy thấy nó: “Có chuyện gì vậy?” Nó nói với tôi. Anh ấy đã bình chọn cho ba người. Nhưng không ai có mặt.
Điều này thật thô lỗ. Cô chợt muốn khóc. Nhưng rồi cô ấy lại cười, “Để anh chơi với em.” Nhìn anh ngây thơ, tôi cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều. Nhưng đến tối, cô ấy nói: “Em có biết tại sao em chỉ được 8 điểm không?”. Hai má anh đang run lên. “Bởi vì họ không nhìn nhau!” Má nhảy lên.
Vô tư quay lại. Hai tượng còn lại tựa vào nhau, tượng một kích thước.
Mẹ còn nhớ định nghĩa về hạnh phúc của mình .
(Nguồn: Hội thảo Văn học)