Lê Thiếu Nhơn

Ông gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống ở tuổi 64, nhưng ông vẫn luôn ân cần và chu đáo khi viết. Tôi biết Trần Nhật Thủ hơn mười năm, chưa bao giờ thấy anh ấy thù hằn ai, luôn lịch thiệp và nhiệt tình. Chúng tôi sống trong cùng một thị trấn, nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi và anh ấy hiếm khi trò chuyện vui vẻ, và chúng tôi vội vã mỗi khi chúng tôi gặp nhau. Tuy nhiên, hầu như lúc nào người ta cũng có thể thấy chiếc xe đạp nhỏ nhắn của anh ấy phù hợp với dáng người thấp bé của anh ấy, và luôn có những cuốn sách mới, đôi khi là sách của anh ấy, và sách để hỏi bạn bè. Vui lòng giữ bản in.

Nhà thơ Trần Nhật Thủ

Trần Nhật Thủ luôn bận rộn vì không biết từ chối ai, nhất là những người muốn viết. Tôi đã thấy anh ta biên tập cẩn thận và sau đó chế tác lời tựa của một tác phẩm không rõ tác giả. Trong thời buổi Sài Gòn náo loạn như hiện nay, tấm chân tình này không còn nhiều ý nghĩa.

Trong chiến tranh với Hoa Kỳ, Trần Nhật Thủ (Trần Nhật Thủ) đã có một tập thơ in giáp mặt Cảnh Trà và Quang Huy. Sau ngày đất nước thống nhất, ông rời quê hương Quảng Bình, vào nam công tác tại báo Văn nghệ tại Thành phố Hồ Chí Minh cho đến khi nghỉ hưu. Trong 30 năm sống ở Sài Gòn, 8 bài thơ của Trần Nhật Thu bị ám ảnh bởi những lời về quê hương. Những nỗi nhọc nhằn của Đông Hải ngày ngày cháy bỏng trong tâm hồn anh: “Vườn mẹ có biết còn không Nơi ấy ổi ta về chưa hái Bây giờ mới biết đường về. Cỏ cây tiên nữ Trời còn xanh. Về chưa? ”-Trần Nhật Thu ngoài đời không lên giọng nên thơ nhẹ nhàng hơn. Cảm giác nhớ nhung dần dần phát ra âm thanh êm dịu do lâu đau đớn như lặng xa xa Đây là câu chuyện tiếu lâm về làng chài ven biển Nhật Lệ: “Mưa ơi, mưa có ướt luôn không? Đường trơn, sợ ngã. , Em muốn nâng đỡ đôi chân của anh. Kéo tóc anh đừng để bay như thế, đừng để bay như thế, nỗi buồn của anh … ”, kể cả cảnh quê đẹp trong cơn mưa như trút. Đối với Trần Nhật Thu, hai hình ảnh này trở nên đồng cảmHình ảnh cưỡng bức là “hoa” và “gió”. Hoa sinh ra vì gió, hoa sinh ra với gió, hoa rơi theo gió, và hoa sinh ra với gió. Tên thơ của Trần Nhật Thụ gắn liền với hoa tươi và gió, từ mùa bão năm 1977 và rau muống biển, đến Bông hồng gió mặn năm 1986, đến Bông hồng gió mặn năm 1998. Tấm lòng Quảng Bình: “Anh mới về thì đừng ngạc nhiên Đất cứng ắt sinh ra lá nhọn” Những câu thơ ấy như muốn hủy hoại gương mặt người đi trong cồn cát đen tối, những cánh tay đổi sức mái chèo. “Gió huyền thổi cả buổi chiều thương em. Đôi bàn tay mềm sẽ khô cùng em”

Ngoài viết một số bút hiệu, nhà thơ Trần Nhật Thụ còn ký tên Phan Thuận Thảo. Phong tục cưới hỏi, ma chay đã được tái bản nhiều lần. Từ lâu, tôi luôn nghĩ Trần Nhật Thủ là tên thật. Thảo nào khi anh mất, ngồi dự đám tang với anh, tôi thấy Trần Nhật Thủ chỉ là bút danh, trên giấy khai sinh của anh là Trần Viết Hy.

Có lẽ cái tên được cha mẹ gọi đã trở thành định mệnh, và lần “viết lách” duy nhất với Trần Nhật Thủ đã mang lại cho anh “niềm vui”. Dù đã nghỉ hưu nhưng Trần Nhật Thủ vẫn say mê với nghề. Những năm gần đây, bệnh nặng khiến ông đi lại rất khó khăn nhưng hàng ngày ông vẫn chăm chỉ leo lên cầu thang của chi nhánh báo Đời sống và Sức khỏe TP.HCM để vui vẻ làm việc. Trong một cuộc phỏng vấn, tôi theo dõi từng bước đi của anh ấy một cách rụt rè. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy mệt mỏi khi đọc tác phẩm của anh ấy trong chiếc áo phông trắng đỏ. Căn bệnh này không thể dập tắt được lòng yêu nghề, yêu nghề của nhà thơ Trần Nhật Thủ, nhưng tuổi của ông đã đến ngày tàn. Gặp lại anh, tôi chợt nhớ đến lời tỏ tình của anh. Tôi tin rằng sau khi đọc đoạn trích này, những ai vừa mới “viết tản văn” đều có thể ít nhiều hình dung được niềm thương cảm mong manh của nhà thơ Trần Nhật Thụ: “Sau bom đạn, đêm dưới hầm tối, Và dùng đèn dầu mù uTôi đọc, nghiên cứu và nhận ra một điều: sách đã cứu sống tôi và giúp tôi vượt lên số phận. Đọc và nghiên cứu một cách có hệ thống giữa cái chết và sự sống, bị gián đoạn bởi tiếng bom. Cuộc sống đã dạy tôi sống, làm người và viết những dòng thơ đầu tiên của mình. Không ngờ tôi lại tham gia vào nghiệp chướng này. Càng bước đi, nó càng dễ thoái hóa và làm mình đau đớn… Trách ai, chỉ trách bản thân không chọn con đường khác, như con đường cơ bắp chẳng hạn, sao phải cầm bút? “Nhà thơ Trần Nhật Thụ sinh ngày 15 tháng 7 năm 1945 tại Thành phố Đồng Hới, Quảng Bình, mất ngày 31 tháng 10 năm 2008, tại Thành phố Hồ Chí Minh. Đã đăng tập thơ: Mùa bão biển, mùa gió chướng, Hoa Gió mặn dâng lên, từ cỏ cây hoa lá và gió thổi mạnh, trên con đường chinh chiến … Ngoài ra, còn có một số lượng lớn các bài văn xuôi như “Mắt gió”, “Huyền thoại”, “Sài Gòn” bất ngờ gặp một quả bí vàng- Sài Gòn, tối ngày 1 tháng 11 năm 2008