Tôi là giáo viên với đồng lương hàng tháng ít ỏi, bôn ba khắp nơi trong sinh hoạt và chăm sóc gia đình. Có lần, một người bạn than phiền bố đang nằm viện khó xoay xở tiền bạc, anh hỏi vay vài triệu đồng, hẹn tháng sau trả lại. Thấy tình hình như vậy, tôi sẵn sàng nói Tết, không nhất thiết phải tháng sau.

Tôi nghĩ bạn tôi đã bốn năm kể từ khi còn là sinh viên, và bạn tôi đã đúng. Một tháng im lặng. Gần Tết không thấy có ý kiến ​​gì về khoản vay này. Khi toi goi cho anh co nghia la “toi da quên”, neu muon chiem nguong, anh se phai thanh lap. Tiết kiệm được một hai tháng lương tôi sẽ trả hết nợ bấy lâu nay, cho đến tận bây giờ. Nhắc nhở bạn, khi tôi cần, bạn luôn hứa từng người một. Thực lòng mà nói, hơn một năm nay tôi không biết bạn bè mình nghĩ gì. Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu, hỏi sẽ mất cảm giác.

Đối với những người không biết thực hiện lời hứa của mình, tôi đề nghị mọi người nên cho vay một lần và không bao giờ vay lần thứ hai, kể cả khi A ở xa. Nếu mọi người đang cho vay, vui lòng chuẩn bị cho vay mà không cần nhận tiền.

>> Ý kiến ​​không nhất thiết phải trùng khớp với ý kiến ​​của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.