(Các quan điểm trong bài viết này không nhất thiết trùng khớp với quan điểm của VnExpress.net)

Cho trẻ học tiếng Anh từ 2 tuổi là quá sớm. Ở độ tuổi này, trẻ chỉ nói những điều vô nghĩa bằng tiếng mẹ đẻ, bắt chước một cách thẳng thắn, nhưng không hiểu nghĩa của từ. Ví dụ, nếu mẹ nói với bố: “Anh ơi, cho em cái cán chổi”, em bé sẽ bắt chước nguyên văn gọi anh là “anh” và gọi là “em”. Hỏi con bạn “Chổi là gì?” Bé không biết. Làm thế nào để thành thạo tiếng mẹ đẻ?

Tuổi bắt đầu tốt nhất để học ngoại ngữ là 12 tuổi, đây là năm thứ sáu của bạn. Ở độ tuổi này, trẻ có thể nói tiếng mẹ đẻ. Trong giao tiếp thông thường – trừ khi yêu cầu trình độ nhận thức và giáo dục cao hơn. Theo cách này, lớp sáu có thể học tiếng Anh cơ bản để giao tiếp thông thường; lớp mười học tiếng Anh nâng cao thông thường và ngày càng có nhiều kiến ​​thức xã hội hơn, sử dụng nhiều thuật ngữ hơn; trường đại học sử dụng tiếng Anh nâng cao và một lượng lớn từ vựng làm thuật ngữ chuyên ngành. Khái quát thuật ngữ là cần thiết để suy nghĩ sâu sắc về nội dung của một câu (hoặc một câu), người nói, người viết, người nghe và người nghe không bằng nhau. Những người có khuynh hướng xã hội (hành chính, chính trị, ngoại giao, luật, giáo dục, báo chí …) thường nói đồng thời nhiều ngoại ngữ. Người thiên về khoa học tự nhiên chỉ được học nhiều nhất một ngoại ngữ và thành thạo nhiều nhất hai ngoại ngữ. Nhưng định kiến ​​bẩm sinh không phải là tất cả, và khả năng học ngoại ngữ cũng phải thay đổi theo độ tuổi tiếp xúc với ngôn ngữ đó. Khi bắt đầu tiếp xúc, năm 12 tuổi, chỉ học hai tiếng mỗi ngày trong môi trường tiếng Anh (không có tiếng mẹ đẻ lẫn lộn). Nó mất gấp đôi thời gian khi nó bắt đầu biểu diễn ở tuổi 22. Thời gian ngoài 30 gấp đôi thời gian 22. Sau 40 tuổi, bạn phải ở trong một xã hội mà mọi người nói tiếng Anh 24/7 để học … >> “Con tôi không giỏi tiếng Việt vì nó học tiếng Anh rất sớm” – ngắn gọn, Càng về sau, việc học ngoại ngữ càng trở nên khó khăn hơn vì “bộ nhớ” của chúng ta chứa đầy những thông tin khác. Sử dụng bất kỳ ngôn ngữ nào – suy nghĩ nhiều hơn bằng ngôn ngữ đó, và sau đó sử dụng ngôn ngữ đó làm tiêu chuẩn. Bạn có thể nói thành thạo 5-6 ngôn ngữ, nhưng kỹ năng đọc viết của bạn chỉ phụ thuộc vào ngôn ngữ bạn nói nhiều nhất. Không thể nghe, nói, đọc và viết thành thạo nhiều ngôn ngữ cùng một lúc. Nói cách khác, bạn chỉ có thể nói thông thạo tiếng mẹ đẻ và ngoại ngữ, các ngoại ngữ khác chỉ có thể giao tiếp bình thường, đối với người Châu Âu thì hầu như ai cũng đã tốt nghiệp trung học phổ thông. Cũng nói tiếng Anh trôi chảy và nói tiếng Anh. Bên ngoài Liên minh Châu Âu, ai cũng như người Việt Nam, trừ những nước sử dụng tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ, vì không phải ai cũng có nhu cầu học tiếng Anh. Tôi đi du lịch Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản. . . Những bạn chưa biết tiếng Anh còn rất trẻ và ham học hỏi. Đối với hầu hết người Việt Nam, chỉ cần học tiếng Anh ở mức giao tiếp thông thường là đủ. Những người cần học nâng cao là những người có xu hướng đi du học hoặc làm việc ở nước ngoài.

Ở những quốc gia / khu vực mà tôi đề cập ở trên, tuy không có nhiều người hiểu tiếng Anh nhưng họ vẫn có những trường đại học cung cấp đầy đủ việc dạy tiếng Anh cho sinh viên quốc tế (sinh viên quốc tế) và chỉ học ngôn ngữ của họ trong những lĩnh vực mà họ cho là duy nhất. Chỉ ở quê hương của họ. Vì vậy, đối với sinh viên Việt Nam dù có đi du học hay không cũng phải thành thạo tiếng Anh, trước hết chúng ta cần một trường đại học giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh. Điều này đã kích thích việc cải cách các khóa học tiếng Anh trung học.

Ở đây, tôi chỉ nói trên cơ sở số đông, không nói về người tài hay ít. Chỉ cần Việt Nam có một trường đại học như vậy thì bằng đại học của chúng ta đã được quốc tế công nhận. Khi đó, sinh viên Việt Nam chỉ đi du học những chuyên ngành mà trình độ khoa học của chúng ta chưa đạt.

>> Chia sẻ bài viết của bạn trên trang “Bình luận” tại đây.