Tôi là sinh viên năm hai và xứng đáng với sự tôn trọng của bố mẹ. Nhưng họ tôn trọng vì tôi là nhân phẩm duy nhất, không phải vì tôi thực sự yêu họ. Tôi lớn lên bên mẹ từ khi còn nhỏ. Bà nội tôi lo cái nhà này, bà nội tôi chăm tôi từ lúc mới sinh nên bố mẹ tôi đi làm. Service, nói trên cổ, và mắng mẹ tôi đủ thứ. Vì nhà đất là của bố mẹ cho nên bố tôi chỉ lo tiền sinh hoạt, còn lại sẽ do bố và chú tôi lo. Bố hầu như không có tiền tiết kiệm cho tôi, dù thu nhập của bố rất cao. Nhiều người không nên cảm thấy háo hức. Nhưng từ khi tôi bốn tuổi, tôi đã nhận ra rằng mỗi khi tôi về nhà chơi, cô chú và cô tôi sẽ làm việc cho mẹ tôi. Nó ngon, họ còn giấu nó cho các chú nhỏ ăn. Vì thế, khi con đòi ăn món gì thế này, con nào cũng cắn một cái gì đó, rồi kêu “chán quá” và xin mẹ “ăn giúp”. Buổi trưa tôi luôn đòi đi ngủ, nói rằng tôi phải ôm mình ngủ để cô ấy cũng chìm vào giấc ngủ.

Đối với ông và chú, chỉ có tiền của bố là quan trọng. Tôi không có cơ hội nói rõ hơn ở đây, tôi chỉ có thể tóm tắt lại, tôi thương mẹ tôi lắm, vì làm vợ một gia đình như vậy là không công bằng. Nói đến đây, nhiều người có thể cho rằng tôi rất bất hiếu, nhưng với một người đàn ông nội tâm nhẫn tâm như vậy, tôi thà không yên. Góc nhìn của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.