Tôi tốt nghiệp đại học năm 2006, còn vợ tôi chưa tốt nghiệp đại học. Vào Sài Gòn, đến ngày cưới để cài sợi dây chuyền mẹ vợ tặng, ngày mùng 10 Tết 2007, tôi nhận được 3,2 triệu đồng trên đường Âu Cơ, TP HCM. trả tiền thuê nhà. – Vào Sài Gòn làm việc được vài tháng, tôi làm công ăn lương cho một công ty tư nhân, còn vợ tôi thì rửa bát cho một quán ăn ở quận Tân Bình. Vài tháng sau, họ về Hà Nội báo cáo đồ án tốt nghiệp. Không có tiền cho vợ đi tàu về, tôi chạy xe ôm kiếm tiền mua vé cho vợ. Có tiền chuộc nên tôi thua. Vợ chồng tôi không có tiền để cưới. Trong phòng trọ, anh sống với đứa con trai còn đỏ hỏn được sinh ra ở bệnh viện Tudu. Nhưng vợ chồng tôi ở được hai năm thì ngủ trên gác, chân đụng chai xăng, xe máy.

Sau đó, tôi làm việc chăm chỉ, dùng 1 tỷ 2 tỷ đồng để dành và vay mua nhà. Vợ tôi làm việc trong một công ty. Khi tôi cố gắng làm việc, đôi khi tôi về nhà mỗi tháng một lần. Vài năm sau, khi tôi thành lập công ty riêng, tôi trở về nhà vào mỗi tối thứ bảy và chủ nhật lúc 9 giờ tối mà không hề nghỉ ngơi. Đi du lịch với vợ con tôi được nghỉ một ngày, và tôi không có một ngày nghỉ nào.

Hai năm sau, chúng tôi cũng mua được một căn nhà chẳng để làm gì sau đám cưới, bố mẹ hai bên chỉ có một sợi dây chuyền mà tôi lấy đi.

Vậy tôi là một thanh niên ngoại tỉnh, vào Sài Gòn sinh sống, tôi lập gia đình, ngoài công việc làm ăn không mệt mỏi, tôi còn có nhà riêng và sự nghiệp. Tôi nghĩ đây là công việc không ngừng nghỉ và là kết quả của sự học hỏi của tôi từ bạn bè và đồng nghiệp.

Nhưng tôi có thể phung phí tất cả tài sản của mình để giữ hạnh phúc gia đình. Hiện tại tôi mong công ty làm ăn thuận lợi, chiều chuộng vợ con, chăm sóc bố mẹ già là điều rất quan trọng, tôi không còn mơ ước gì nữa. Quan trọng nhất, dù bị mất nhẫn do nghèo khó nhưng người phụ nữ này vẫn đeo nhẫn cưới trong nhiều năm.

>> Bài viết này không nhất thiết đồng ý với quan điểm của VnExpress.net. Gửi nó ở đây.