Bạn đọc Nguyễn Mai Hoa chia sẻ câu chuyện đầy tiếc nuối vì quyết định tự lập và tự lập mà không có sự ủng hộ của bố mẹ:

Mình từ tỉnh lẻ lên thành phố này học. Bố mẹ tôi không giàu có nhưng họ có thể lo cho tôi cuộc sống. Họ bán nhà và chuyển đến thị trấn, định cho tôi căn nhà mà họ đã mua. Tôi không chịu, tôi chỉ bỏ về phòng trọ chơi với bố mẹ và tự mua nhà.

Tôi có năng lực, quan tâm và có nhiều khách hàng. Tôi đã chào đón khách hàng và muốn độc lập và chứng tỏ bản thân một cách điên cuồng. Nhưng rồi tôi bị bệnh. Bác sĩ nói do quá mệt nên tôi cứ vô tội vạ đêm khuya để thức. May mắn thay, tôi đã vượt qua được cơn bạo bệnh chứ không thể tiếp tục nghề cũ.

Hiện tại, tôi sống ở nhà bố mẹ đẻ. Tôi có tài khoản ngân hàng mua được mảnh đất của chính mình và bố tôi để lại. Tôi đang bắt đầu một sự nghiệp mới. Cô bạn thân của tôi nói rằng nếu ngày xưa tôi không thông minh như vậy thì thà tự lập. Cuối cùng bao giờ cũng phụ thuộc vào sự làm chủ của bố mẹ, nếu biết lượng sức mình ngay từ đầu, không làm việc quá sức, làm việc đúng cách, hành động thường xuyên… thì bây giờ không phải đầu hàng thường xuyên đến bệnh viện.

Tôi thấy rằng bạn tôi đã đúng, và tôi cảm thấy rất tiếc về điều đó. Khuyến khích những người trẻ tuổi nghĩ rằng họ mạnh mẽ. Bây giờ ngồi đây, chịu đựng nỗi đau, nhìn những gì tôi muốn làm, nhưng không còn đủ sức lực, tôi rất đau.

Tuổi trẻ, ý chí tự lập rất đáng quý, nhưng không nên kéo dài. Cha mẹ có thể giúp đỡ nên đồng ý. Sao lưu con đường của bạn từ từ. Nó giống như việc lên xe của bố mẹ bạn để về đích. Chấp nhận không có nghĩa là dựa dẫm vào anh ấy nên không có gì phải lo lắng cả. Bây giờ, tôi hoàn toàn tập trung: “Cố gắng cảnh giác về quá khứ.”

>> Bài viết này không nhất thiết phù hợp với quan điểm của VnExpress.net. Xuất bản tại đây.